Luân Tâm

52. không đành

Nhắc nhở làm chi thuở thiên đường
Trọn đời không giữ được mùi hương
Gió đùa áo ngủ... buồn son phấn
Trăng rụng hững hờ vai nhớ thương!

Không bóng không hình không dấu chân
Tay không chân lạnh bước phong trần
Vòng sầu trái đất quay nghiêng ngã
Cố bám đường ngay chỉ khổ thân!
Vấp té xuống hồ nước nghìn xưa
Gặp cành rong cá vàng đong đưa
Thẩn thờ chưa kịp đưa tay vớt
Rong đã tan thành bọt nước mưa!
Giũ áo phong sương thịt nhớ xương
Người đi ta cũng mất quê hương
Nổi trôi theo sóng trường giang hận
Trời đất quá già còn ghen tuông?
Nhặt cánh hoa tàn hương cố nhân
Tay run chân mỏi chợt tủi thân
Rừng chiều lá ngủ quên hò hẹn
Chim cũng mõi mòn quên ái ân...
Nắng cũng quên về hong tóc thơm
Thì thôi! Tay lạnh cũng cho ôm
Giấc sầu nghiêng cánh hoa e thẹn
Tình tứ chưa về trong chiếc hôn?
Tưởng đã đi rồi? Nhưng không đành
Tim còn đập chậm hay đập nhanh
Trăng khuya đã lén vào chăn gối
Còn dấu môi nào cưng cỏ xanh?
Luân Tâm

 
MD 07/12/05

Được bạn: vdn 25.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "52. không đành"